Viết về cuộc sống của một người khiếm thị mà bạn đã gặp, trờ chuyện và cảm nghĩ của bạn sau chuyến đi.
Hôm qua, em đã cuối cùng được hưởng thụ được massage toàn thân ở trường Nguyễn Định Chiểu.  Tên nhân viên mà tôi phỏng vắn là Kim Việt.  Cô ấy kể cho em biết là đa số người ở Trương Nguyễn Định Chiểu bị bênh sởi khi con nhỏ và hậu quả là bị mù.  Vì người Việt Nam thời đó quan niệm rằng có bệnh sởi thì không nên đi bác sĩ (em quên lý do chính xác), cô và nhiều người cùng lưới tuổi cô ấy không chữa trị kiệp thời trở nên mù.  Đay là một điều rất đáng tiếc.  Vì không có đủ kiến thức và giáo dục trong ngành y tế, cuộc sống của bao nhiêu đứa em bị biến đổi, thế giới của họ trở thành đen tối mãi mãi.  
Cô Kim Việt sống chung với người chồng khiếm thị và một con gái và nhận là “người như chúng cố không dám có nhiều con.”  Em thấy đây là điều đáng buồn nhưng cũng thực tế.  Thêm nữa, phản ứng của em ngạc nhiên khi em nghe về gia đình hoàn chỉnh của Cô Kim Việt.  Em tưởng là người khiếm thị sẽ rất khó có thể lập gia đình nhưng đa số nhân viên ở đó đều có gia đình riêng của họ.  Nói cách khác, người khuyết tật nào vẫn là con người cần sự yêu thương và chăm sóc.
Trong quá trình massage, em đã hỏi cố ấy rất nhiều câu hỏi.  Cố ấy nói cho em biết là nhân viên khiếm thị thường dùng cây gậy nếu nhà gần chỗ làm.  Nếu xa thì đi xe ôm.  Băng qua đường thì cần người dắt đi.  Cô ấy nghĩ rằng Việt Nam quả thực thiếu thốn thiết bị cho người khuyết tật, nhất là trong những chỗ công cộng.  Tuy như vậy, cô ấy tỏ là họ vẫn phải tiếp tục phấn đấu liệu chính phủ có hổ trợ hay không.   Họ không có lựa chọn nào khác vì họ phải tộn tại.  Em thấy chính sách cho người khuyết tật ỏ Mỹ không được thực hiện hoàn hảo lấm nhưng khi em so sánh với Việt Nam, em biết là Việt Nam đã thất bại hơn Mỹ nhiều trong lễnh vực này.   So sánh hai nước thì em tự nhiên thấy Mỹ có nhiều thiết bị cho người khuyết tật.  
Người khuyết tật thường bị coi như một phế vật chỉ có nương tựa vào người ta làm gánh nặng cho gia đình.  Trái lại, em thấy là dậy người khuyết tật cách để tự sinh sống sẽ giúp họ đống góp vào cộng đồng, thay vì làm một gánh nặng cho xã hội.  Trường Nguyễn Đình Chiểu ra một trường rất cần thiết dậy cách cho người khiếm thị để hòa nhập vào xã hội. Hơn nữa, các học sinh cũng biết ơn.  Cô Kim Việt nghĩ rằng trường Nguyễn Định Chiểu rất “đáng yêu.”  Mùa hè thì những học sinh được thăm nhà cũng vẫn nhớ trường.  Cô ấy học thế nào để hòa nhập vào xã hội từ trường này.  Cô ấy cũng trả lời là thích việc làm của mình vì đó phủ hợp với khả năng của cô ấy.  
Em để ý những nhân viên ở Nguyễn Đình Chiểu rất lạc quan, suốt ngày cười, nói, và tám với nhau.   Suy nghĩ lạc quan là một phương pháp tôn tại mà em rất tôn trọng mặc dù đời sống họ đầy kho khăn.  Họ vẫn giữ sự lạc quan cộng với các ước mơ để sống một cách vui vẻ hạnh phúc.
No comments:
Post a Comment